Áp lực “sốc đại học”

(có 1 đánh giá)

Đến giờ phút này các bạn tân sinh viên cũng đã nhập học được hơn 3 tháng. Khái niệm học đại học đã dần hình thành và rõ nét hơn chứ không còn mơ hồ “nghe nói, nghe kể” như hồi cấp ba và sự thật rằng có không ít bạn cảm giác bị sốc vì đại học không màu hồng như mình tưởng.

Đại học trong mắt các bạn học sinh cấp 3 là những chuỗi ngày không bị khảo bài, muốn học thì học, muốn nghỉ thì nghỉ. Có thể rời xa vòng tay cha mẹ khám phá những chân trời mới. Nhưng thực tế là rõ ràng không có chương trình kiểm tra miệng, kiểm tra 15p đầu giờ nhưng sẽ có tiết mục không thuộc bài không nắm vững kiến thức và dĩ nhiên mọi thứ đều phải trả giá bằng tiền đó là nộp học phí học lại, thi lại. Sẽ không bị sự quản thúc của cha mẹ nhưng kèm theo đó làm gì bạn được cơm bưng nước rót như thời cấp 3. Cuộc sống tự lập giờ đây đã chính thức bắt đầu.

Hôm qua đứa em chơi cùng mình than vãn: “ Cuộc sống đại học làm em bị sốc chị ạ, biết thế em ở nhà với bố mẹ rồi học nghề cho nhẹ đầu.” Mình cười cười động viên nó mấy câu là cố lên, là tương lai còn phía trước chứ mình biết ngay cả mình cũng đã trải qua quãng thời gian sốc tâm lý khi chân ướt chân ráo vào đại học mà.

Chuyện thất vọng những gì đã tưởng là chuyện hoàn toàn bình thường vì bước đầu tiên hầu hết những bạn học sinh nhút nhát, nhạy cảm đều sẽ có một công thức chung như thế này: Không hiểu nổi nội dung thầy cô dạy trên lớp mặc dù đi học đầy đủ cũng không dám hé răng hỏi han được ai vì sợ, mỗi ngày quanh quẩn ba bốn gói mì tôm hoặc hộp cơm khô khốc đối diện trường hoặc có hôm mệt nhoài bỏ bữa. Không phải vì không có tiền mà vì nhiều thứ cộng lại mệt mỏi chẳng thiết tha ăn uống, bệnh cũng không có người chăm, tự ti vì mình nói giọng địa phương,… rồi cũng chẳng tìm được người bạn thân thiết nào mặc dù đã học sắp hết học kỳ 1. Tóm lại cứ tưởng cuộc sống đại học lý tưởng lắm nhưng giờ bao quanh chỉ toàn là sự chán nản mệt nhoài, nhớ nhà.

Ngày trước mình là đứa không phải học giỏi xuất sắc nhưng mình khá chăm chỉ, cũng hơi biết điều nên việc không bắt kịp các bạn trong lớp đại học làm mình hoang mang cực độ. Cộng với việc chi tiêu không hợp lý, không biết tính toán mà đã sài âm số tiền bố mẹ gửi nên mới quyết định đi làm thêm. Nhưng thật sự đời không như là mơ, đi làm dịch vụ rồi mới hiểu ở với bố mẹ là sướng nhất trên đời thế là lại mang một nỗi sốc xã hội mới về phòng trọ gọi điện về cho mẹ khóc và nhất quyết đòi bỏ đại học về quê làm gì cũng được miễn là gần gia đình.

Sau này mới nhận ra bước vào đại học cũng giống như chia xa vòng tay cha mẹ để vào lớp 1. Nhưng khác một chỗ thời cấp 1 chúng ta có thể khóc lóc được dỗ dành nhưng đại học lại khác. Mỗi người đều có quyền khóc nhưng cũng phải có trách nhiệm không làm bố mẹ phiền lòng, lo lắng. Chúng ta sẽ bắt đầu với những điểm không, không kinh nghiệm lo cho bản thân, không biết đoạn đường nào khác ngoài đường từ trọ đến trường, không một người bạn quen thuộc nào cả. Thế nhưng mỗi người đều phải tự thích nghi, tự lo cho cuộc sống và rồi mọi thứ sẽ ổn.

Ngày bạn rời mái trường cấp ba, bạn đã đủ trưởng thành để bắt đầu một cuộc sống mới dù nó sẽ đầy những chông gai, áp lực, vấp ngã nhưng nó là những bài học đầu đời mà mỗi người đều cần trải qua, đừng vội bỏ cuộc, đừng vội buông xuôi vì tất cả chỉ mới là bắt đầu cho những ngày dài thử thách. Hôm nay là chút chán chường, chút bế tắc nhưng sau này bạn sẽ thấy biết ơn vì những thứ hỗn độn ngày hôm ấy dạy bạn thứ kinh nghiệm mà không lớp học nào chỉ dẫn bạn cần làm gì khi gục ngã.

(có 1 đánh giá)
Quỳnh Ny
Nội dung nêu trên là phần giải đáp, tư vấn của chúng tôi dành cho khách hàng của NHÂN LỰC NGÀNH LUẬT. Nếu quý khách còn vướng mắc, vui lòng gửi về Email info@nhanlucnganhluat.vn.
2.681